HỌP LỚP ĐẠI HỌC SAU 10 NĂM!

10 NĂM!
- Mày đã thấy trong danh sách làm đồ án chưa?
- Dạ lớp em chưa đọc danh sách chiều nay mới nhận danh sách thầy ạ!
- Ừ, tốt rồi thầy thấy anh nợ 1 môn nên phải thi tốt nghiệp, nhưng anh mà phải thi thì hơi phí nên thầy cho anh vào danh sách làm đồ án.
- Ôi thế ạ em cũng đang muốn hỏi, may quá gặp thầy ở đây hóa ra là thầy đã giúp em, em cám ơn thầy nhiều ạ.
- Anh không cần cám ơn tôi, thôi anh cố gắng mà hoàn thành tốt đồ án nhé.
Thầy Dự là trưởng khoa, thầy dạy môn Cấu tạo vi tính đây là môn mình rất thích học và nó thật sự đem lại thu nhập cho mình từ năm thứ 2 ĐH qua việc lắp đặt máy tính cho các bạn ở ký túc xá, và mình gia sư 2 cậu khác cùng kiếm tiền chắc hẳn cũng vì hay tranh luận trên lớp về các bài của môn này nên thầy ấn tượng với mình.
Nói rồi thầy giơ tay chào điệu chào quen thuộc mỗi khi thầy bước vào lớp và bước ra khi hết giờ, mình đứng mà rưng rưng không nói thêm lời nào, nhìn thầy bước vội khuất sau nhà E nơi chiếc xe của thầy đang đợi, rồi râm ran vui sướng mình chạy một mạch lên tầng 6 nhà A, tìm người yêu để khoe sự việc vừa rồi, đó là một sự ngac nhiên quá lớn. 
Hôm nay sau 10 năm nâng chén rượu với thầy, nhắc đến thầy vẫn tưng tửng ấn tượng nói: việc này vô tư thầy giúp.
Nợ môn kinh tế chính trị đã thi 4 lần không qua khỏi, người yêu thì kèm cặp, bảo cậu ôn câu này cậu ôn câu kia đi, quay đi quẩn lại vẫn mấy cái câu hỏi về tư liệu sản xuất với giá trị và giá trị sử dụng của sản phẩm…ối trời ơi, đến phát điên lên trong những ngày cuối khi trường xếp danh sách làm đồ án và danh sách phải thi, nợ môn thì chắc chắn phải thi, mình đã xác định cả điều này ngay cả mình dc 7 phẩy mấy thì vẫn phải thi mà thôi. 

Đã xác định tạm phải xa người yêu trong thời gian mình ôn thi còn người yêu thì làm đồ án, thế rồi kế hoạch đảo lộn ngoạn mục theo hướng tích cực hơn, lập tức xác định cùng làm đồ án cùng giúp đỡ nhau trong những thuật toán lập trình, những bài tập lớn nhỏ cứ thế hoàn thiện cho đến ngày ra trường. Ồ không mình chưa được ra, 1 năm sau đã đi làm vẫn phải quay về trường thi lại môn kinh tế chính trị và rồi mới nhận được bằng.

Thế đấy hơn 4 năm học qua đi sao nhanh gấp gáp đến thế lúc ấy mình có đâu biết rằng thời gian đại học lại vô cùng quan trọng và đáng quý, nó là quãng thời gian đẹp nhất của đời người, đam mê đọc sách, đam mê kiếm tiền, đam mê bạn bè, và đam mê yêu.
Năm đầu đại học là quãng thời gian mình chìm đắm trong thư viện trường có quá nhiều sách để học và đọc gần như trong đầu không phải lên kế hoạch khác ngoài lên thư viện hàng ngày và đợi đến giờ học, những thời gian ấy mình hay gặp Chu Thúy - Thúy lớp trưởng, và cũng chính Thúy đã lập cho mình nick yahoo đầu tiên, sau buổi chiều muộn se se lạnh, 2 đứa rủ nhau vào quán nét khám phá internet và yahoo, mấy năm sau thì google mới xuất hiện.

Đam mê bạn bè, những ngày đầu lớp bắt đầu hình thành bạn Cường (chấm phẩy) xuất hiện và rủ mình về nhà chơi, mẹ bạn Cường mời ăn bữa cơm hôm ấy là ngày đầu tiên mình tiếp xúc với 1 bạn đại học và Cường đã xóa tan 1 cảm giác rụt rè ngượng ngập hoang mang với cuộc sống mới, vài tháng sau đó quen bạn Bích hẹn hò buổi sáng mình qua nhà bạn ấy với chiếc xe đạp mini liên doanh mà Bố bạn Bích sắm và có đón đi học đôi lần. 
Cuộc sống mới những tháng đầu ở nhà bác Gái với chị Hảo, anh Hùng, anh Nguyên thật quá cần thiết và quá an toàn nhiều kỉ niệm đẹp. Thế rồi dọn ra ở trọ với bạn Đạt cùng lớp, Đạt xuất sắc với tiếng anh còn mình cứ đam mê lập trình, hai thằng có cả đống kỉ niệm nào ghẻ lở hắc lào, đo kích thước to nhỏ…., trêu ghẹo ông Phương cùng phòng, anh em cùng phòng cử Phương đi mua đồ:
- Cô ơi để cho cháu 3 cuộn băng vệ sinh
- Ủa, cháu mua cho người yêu à
- Không cháu mua cho cháu.
- Thế cháu là con trai hay con gái đấy?
- Cháu là con trai, sao hả cô?
- Băng vệ sinh hay giấy vệ sinh
- Thôi chết cháu nhầm để cho cháu cuộn giấy vệ sinh
Câu chuyện này mà cả khu trọ được cười ngả nghiêng giữa mấy thằng đàn ông với nhau.
Suốt 1 năm dài ở với nhau cho đến khi xuất hiện anh Tuấn, anh trai kiếm tiền nuôi mình ăn học đại học.
Trên lớp các môn học cực nhọc cứ lần lượt trôi đi sau những đêm dài miệt mài ôn thi đến mờ mắt, hình ảnh các bạn cùng lớp trong những giờ học phòng máy tính kì cạch gõ gõ hiện về Đức lớp trưởng, Tuấn đầu bạc, Trường béo, Thái xalem…những khuôn mặt dửng dưng với môn học, hình ảnh căng thẳng của Thu béo, Đào Thanh, Thúy đồ sơn, Xuân móm…tất cả tập trung vào màn hình xanh lét của môn NC và Pascal. Thật kinh hãi cho bạn gái vì môn này.
- Nào các em chú ý lên đây, từ màn hình DOC các em gõ lệnh ‘Nờ Xi’ sau đó “enter” để vào chương trình NC. 
Giọng cô Thơm vang lên phá vỡ không khí ồn ào, buộc sự tập trung của những ánh mắt lạc nhau về cùng 1 phía.
- Cô ơi cho em hỏi…giọng Dũng Quỳnh vang lên
- Cô ơi máy em chưa có…Vân béo hỏi cô
- Cô ơi cho em mượn USB…Thúy paparima (vợ tương lai), và Thu Hằng tiến lại gần cô.
Trời ạ, lúc đó USB của cô có 32M thôi,cô đang cầm cái thứ mà cô không có đối thủ về dung lượng.
- Cô ơi cho em mượn để em copy, ổ đĩa mềm của em hỏng rồi
- Các bạn chú ý cô có 1 cái USB thôi, các bạn vẫn có đĩa mềm dung lượng 1.4 M nên các bạn vẫn copy được chương trình pascal nhé.
Ngày tháng qua đi kỉ niệm cứ lấp đầy trong trí nhớ mà chẳng bạn nào hay biết, chẳng bạn nào quan tâm, những giờ thi máy cả lớp ngồi la liệt chờ đến giờ lên “thớt” mỗi bạn cầm 1 tập ôn A4 ve vẩy, mắt nhắm liền ngửa cổ lên trời mà lẩm bẩm hứng những trận mưa phù gió ào ào lạnh buốt, từng nhóm từng nhóm đứng ngoài hành lang bàn về câu hỏi và tự trả lời căng thẳng đến tội nghiệp.

Ngày bảo vệ đồ án, những bó hoa thắm những vạt áo dài kẻ cười người nói mình chạy lăng xăng bê cả đống cuốn đồ án đỏ rực chồng lên bàn chuẩn bị cho mùa chia ly, với nước mắt của các bạn nữ, sự mạnh mẽ rừng rực khí thế của các bạn nam bước vào đời. 
Hôm ấy cuối tháng 5 hoa phượng rực rỡ nắng gay gắt cả 1 ngày trời, 3 đứa chờ đợi đến lượt bảo vệ đồ án loanh quanh chụp ảnh, loanh quanh ôm hoa, Thu Hằng, rồi Diệu Thúy đã xong buổi sáng còn mình sốt ruột buổi chiều, sân trường hoạt náo từng nhóm từng nhóm thay nhau chụp ảnh kỉ niệm, Thầy Dự là người bị các bạn lôi đi chụp nhiều nhất khiến thầy phải cười đến nhạt mồm.

Sau buổi đó lớp không còn đông đủ nữa, vắng đi những giờ trên lớp ngồi chung bàn, không còn sự căng thẳng khi thầy Toàn hỏi: 
- Ai xung phong lên bảng nào? Ai xung phong lên bảng nào! Được rồi, không ai xung phong thì tôi gọi.
Không còn giờ khắc cả lớp cùng 1 kiểu ngồi cúi gằm mặt xuống mặt bàn, không còn ồn ào giờ ra chơi, không còn tao mượn cái bút, không còn ném nhau cái mũ giật nhau gấu áo, không còn bàn luận bạn này yêu bạn kia…không còn mai bạn này trực nhật bạn kia lau bảng, không còn giờ điểm danh:
- Trần Thị Xuân
- Có (Cao Minh Hảo cúi xuống nhưng lại dơ cao tay hô to)
Thầy triết già hạ cặp kính dày cộp hé nhìn xuống lớp
- Sao tôi nghe như giọng con trai phải không nhỉ?
Cả lớp im phăng phắc có tiếng rúc rích cười, vì lúc đó tìm khắp nơi thì cũng chẳng Xuân nào trong lớp cả, cho đến khi tiết học được 15p thì Xuân xin phép thầy vào lớp, thầy gật đầu chẳng buồn nghi ngờ.
Chẳng còn những buổi học mà: “than ôi”, “than ôi” được phát âm nhiều hơn cả câu hỏi nội dung bài, thầy Tiến ném cục phấn thẳng vào mặt mấy đứa xì xầm cuối lớp: 
- Than ôi, các anh chị học cho nghiêm túc không thì ra khỏi lớp ngay, tôi sẽ không điểm danh đâu.
Than_oi_themoiso@yahoo.com chiều hôm ấy từ đó ra đời trong quan nét với người mình yêu, và được dùng cho đến ngày nay.
Than ôi, chẳng còn những buổi học giáo dục thể chất chạy dập mặt, thở hổn hển mà vẫn bám được cầu thang leo nên lên tầng 6 để học tiếp chép mỏi tay, than ôi, chẳng còn những buổi kế hoạch tổ chức đi Cát Bà của các bạn cán sự lớp, chẳng còn buổi cắm trại xuyên đêm đi bộ quanh đồi thông, lửa trại nóng rát mặt mà chẳng thèm quan tâm vì mải tâm sự khi tình yêu bắt đầu nảy lửa, rồi suốt đêm gốc cây phượng vặt đến trụi cỏ, khoét mòn đất với những câu chuyện chẳng đầu chẳng cuối, sáng sớm 2 đứa cầm tay đi tìm bạn Hằng vì sợ bạn lạc mất tiêu, hóa ra bạn đang ngắm mặt trời mọc ở bãi biển Đồ Sơn, đứng cạnh 1 anh bạn đẹp trai lãng mạn đến tuyệt vời.
Kỉ niệm qua đi đã 15 năm tính từ thời điểm bắt đầu là một chặng đường dài của đời người, nhưng là khoảng ngắn của tâm trí, thật xa xôi thật gần gũi mà chẳng thể chạm được, cũng không thể với tới, kỉ niệm 10 năm ra trường cũng là lần đầu tiên mình được họp lớp gặp lại các bạn, mình đã phải dừng 1 lúc tại cửa hội trường trước khi tiến sát lại bàn, tất cả mọi khuôn mặt vẫn thế tính cách, nếp nhăn vẫn tươi cười chỉ có không gian thay đổi quyết định sự khác nhau đời người.
Lớp có nhiều bạn thành đạt mình thật sự vui mừng và rất tự hào, nhìn vẻ mặt các bạn mình hứng khởi hơn những gì mình có thể biểu hiện, có tới 5 thầy cô đến dự cũng là 1 sự ưu ái đặc biệt cho lớp và nhờ bạn Đức nguyên lớp trưởng đã mời.
Hôm ấy thật sự đánh dấu 1 kỉ niệm đẹp trong đời! 
Ngày 1 tháng 11 năm 2015
NT



































































 

Tin cùng chuyên mục

Tình bạn cấp ba

Tình bạn cấp ba

Những tâm hồm bay bổng những xúc cảm chới với nhập nhằng giữa tình yêu và tình bạn, thế rồi vì quá thân mà không thể chạm được tới tình yêu nên tình bạn trở lên vĩnh cửu từ đó.

Người anh đáng kính đặng hà lâm  ceo nền tảng gaapnow

Người anh đáng kính đặng hà lâm ceo nền tảng gaapnow

CEO Đặng Hà Lâm (Woody), là người sáng lập và cũng là CEO của nền tảng GAAPNOW ứng dụng công nghệ AI và Blockchain trong lĩnh vực bất động sản. Trước khi kiến tạo nên sự thành công của GAAPNOW ngày hôm nay, CEO Đặng Hà Lâm đã từng đảm nhiệm những vị trí quan trọng ở các Tập đoàn nổi tiếng Quốc tế.

Truyện ngắn về mẹ  những lá thư trong túi đồ ăn

Truyện ngắn về mẹ những lá thư trong túi đồ ăn

Truyện ngắn được viết bởi PGS.TS Phạm Thị Thanh Thùy - Trưởng khoa Ngoại ngữ Đại học Kinh tế Quốc dân - Người chị tôi vô cùng ngưỡng mộ và kính trọng!

Tuổi code!

Tuổi code!

33-34 Tuổi ở cái tuổi còn code xưa nay hiếm, nhưng việc phải làm thì vẫn phải làm, vừa code vừa quản trị công ty, vừa phải quản trị quan hệ khách hàng, đó là cả một khối lượng công việc khổng lồ mà mình thật khó có thể quản xuyến hết dc. 

Liên hệ