Giữa buổi chiều buồn chán căng thẳng ngồi lập trình mãi cũng chán, mỏi cổ, mắt nhoà đi vì nhìn cự ly gần nhiều quá nghĩ vậy nên tính lên xe phóng tận Ba Vì chơi rồi về ăn cơm là vừa, biết vợ đang làm không xin nghỉ được nên không rủ vợ mà đi một mình mang theo máy ảnh chụp choẹt linh tinh.
Anh làm khoa học, tôi là diễn viên nhà hát. Riêng điều đó đã không hợp nhau. Nhưng tuổi trẻ không chịu nghĩ chín chắn, chúng tôi cứ yêu nhau bất chấp mọi giông bão ở cả hai phía gia đình. Mẹ tôi thở dài bảo: - Thằng này khô khan, lầm lì, ra vẻ trí thức khinh người. Mày tuổi Mùi, nó tuổi Mão, tam hợp biến tam tai, rồi khổ một đời con ạ. Chị gái anh ấy lại bĩu dài môi nhận xét tôi: - Toe toét suốt ngày, loại xướng ca vô loại ấy mà...
Khi cậu bé lớn dần lên, người mẹ tảo tần lại tranh thủ những ngày nghỉ cuối tuần, đến những vùng đầm hồ ven đô bắt cá về cho con ăn cho đủ chất. Cá rất tươi, canh cá cũng rất ngon. Khi các con ăn thịt cá, mẹ lại ngồi một bên nhằn đầu cá. Lấy lưỡi mà liếm những mảnh thịt sót lại trên đầu cá. Cậu bé xót xa, liền gắp miếng cá trong bát mình sang bát mẹ, Mẹ không ăn, lại dùng đũa gắp trả miếng cá về bát cậu bé. Mẹ bảo: Con trai, con ăn đi, mẹ không thích ăn cá! Mẹ nói câu nói dối thứ hai.
Sau cơn sốc, ông nhớ lại lời hứa với con mình:”cho dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, cha sẽ luôn ở bên con!” Và nước mắt ông lại trào ra. Bây giờ nhìn vào đống đổ nát trước đây là trường học thì không còn hi vọng, nhưng trong đầu ông lại không thể xoá đi lời hứa với con, và ông đã hành động theo những gì mà trái tim ông mách bảo.