Vào năm 1988 tại Armenia có một trận động đất lớn (8,2 độ richter) đã san bằng toàn bộ đất nước và giết hại hơn 30 ngàn người chỉ trong vòng bốn phút.
Giữa khung cảnh hoảng loạn đó, một người cha vội chạy đến trường học mà con ông ta theo học … toà nhà trước kia là trường học nay chỉ còn là đống gạch vụn, đổ nát…
Sau cơn sốc, ông nhớ lại lời hứa với con mình:”cho dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, cha sẽ luôn ở bên con!” Và nước mắt ông lại trào ra. Bây giờ nhìn vào đống đổ nát trước đây là trường học thì không còn hi vọng, nhưng trong đầu ông lại không thể xoá đi lời hứa với con, và ông đã hành động theo những gì mà trái tim ông mách bảo.
Ông cố nhớ lại cửa hành lang mà ông vẫn đưa con đi học mỗi ngày, ông nhớ rằng phòng học con trrai mình ở phía bên phải của trường. Ông vội chạy đến đó và bắt đầu đào bới.
Những người cha, người mẹ khác cũng chạy đến, và từ khắp nơi vang lên những tiếng kêu than: “ôi, con trai tôi!”, “ôi, con gái tôi!” Một số người khác với lòng tốt cố kéo ông ra khỏi đống đổ nát, họ nói:
-Đã quá muộn rồi !
-Bọn trẻ đã chết rồi!
-Ông không còn giúp được gì cho chúng nữa đâu!
Với mỗi người, ông chỉ đặt một câu hỏi: “Anh có giúp tôi không?!” Và sau đó, với từng miếng gạch, ông lại tiếp tục đào bới, tìm đứa con mình. Lúc này, có cả chỉ huy cứu hoả và ông này cũng cố sức đưa ông ra khỏi đống đổ nát:
- Xung quanh đây đều đang cháy và các toà nhà đang sụp đổ. Ông đang ở trong vòng nguy hiểm, chúng tôi sẽ lo mọi việc , ông hãy về nhà đi! Người đàn ông chỉ hỏi lại: “Ông có giúp tôi không?!”
Sau đó là những người cảnh sát, họ cũng cố thuyết phục ông:
-Mọi việc đã kết thúc, ông có hiểu không? Ông đang gây nguy hiểm cho chúng tôi đấy, ông hãy về đi! Đó là việc tốt nhất ông có thể làm lúc này đấy!
Và với cả họ, ông cũng chỉ hỏi:”Các anh có giúp tôi không?!” Nhưng một lần nữa, ông cũng chỉ nhận được sự từ chối! Ông lại tiếp tục một mình vì ông hiểu rằng ông phải tự mình thực hiện lời hứa với con, dù con ông còn sống hay đã mất!
Ông đào tiếp… 12 giờ… 24 giờ… mảng tường cuối cùng được lật ra, dây thần kinh ông lúc nay dưồng như đang căng ra , ông đang chờ đợi điều xấu
nhất… ông nghe tiếng con trai mình! Ông gọi lớn tên con:
“Armand!” Tim ông như ngừng đập khi: – “Cha ơi , con đây!”
Và với một giọng tự hào, cậu bé bảo:
- “Con đã nói với các bạn là đừng sợ vì nếu cha còn sống, cha sẽ cứu con! Và khi cha đã cứu con thì các bạn cũng sẽ được cứu. Cha đã hứa với con là dù trường hợp nào cha cũng luôn ở bên con, cha còn nhớ không? Và cha đã thực hiện được điều đó!”
- “Cha luôn ở bên con, con à! Nhưng cha muốn biết ở đó sao rồi?”
-”Tụi con còn lại 14 trên 33 cha ạ! Tụi con sợ lắm, đói, khát… nhưng bây giờ tụi con đã có cha ở đây, cha sẽ cứu bọn con, phải không cha?”
- “Ra đây đi con!”
- “Khoan đã cha! Để các bạn ra trước, con biết rằng cha sẽ không bỏ rơi con. Có chuyên gì xảy ra con cũng biet rằng cha luôn bên cạnh con.” – Một cách tin tưởng , cậu bé nói với cha!
ST
Giữa buổi chiều buồn chán căng thẳng ngồi lập trình mãi cũng chán, mỏi cổ, mắt nhoà đi vì nhìn cự ly gần nhiều quá nghĩ vậy nên tính lên xe phóng tận Ba Vì chơi rồi về ăn cơm là vừa, biết vợ đang làm không xin nghỉ được nên không rủ vợ mà đi một mình mang theo máy ảnh chụp choẹt linh tinh.
Anh làm khoa học, tôi là diễn viên nhà hát. Riêng điều đó đã không hợp nhau. Nhưng tuổi trẻ không chịu nghĩ chín chắn, chúng tôi cứ yêu nhau bất chấp mọi giông bão ở cả hai phía gia đình. Mẹ tôi thở dài bảo: - Thằng này khô khan, lầm lì, ra vẻ trí thức khinh người. Mày tuổi Mùi, nó tuổi Mão, tam hợp biến tam tai, rồi khổ một đời con ạ. Chị gái anh ấy lại bĩu dài môi nhận xét tôi: - Toe toét suốt ngày, loại xướng ca vô loại ấy mà...
Khi cậu bé lớn dần lên, người mẹ tảo tần lại tranh thủ những ngày nghỉ cuối tuần, đến những vùng đầm hồ ven đô bắt cá về cho con ăn cho đủ chất. Cá rất tươi, canh cá cũng rất ngon. Khi các con ăn thịt cá, mẹ lại ngồi một bên nhằn đầu cá. Lấy lưỡi mà liếm những mảnh thịt sót lại trên đầu cá. Cậu bé xót xa, liền gắp miếng cá trong bát mình sang bát mẹ, Mẹ không ăn, lại dùng đũa gắp trả miếng cá về bát cậu bé. Mẹ bảo: Con trai, con ăn đi, mẹ không thích ăn cá! Mẹ nói câu nói dối thứ hai.