HÔM NAY MÌNH GẶP MA!
Giữa buổi chiều buồn chán căng thẳng ngồi lập trình mãi cũng chán, mỏi cổ, mắt nhoà đi vì nhìn cự ly gần nhiều quá nghĩ vậy nên tính lên xe phóng tận Ba Vì chơi rồi về ăn cơm là vừa, biết vợ đang làm không xin nghỉ được nên không rủ vợ mà đi một mình mang theo máy ảnh chụp choẹt linh tinh.
Cảnh quan thật đẹp 1 chiều thu se se lạnh làm mình cảm thấy khoan khoái tiêu tan những căng thẳng thường nhật, thế rồi trời thu nên tối quá nhanh cũng đến giờ phải về, lên xe đi vào đường cao tốc được khoảng 10km thì bất giác thấy 1 cánh đồng ngô rộng lớn, xanh mướt quá đẹp, mình liền dừng xe xuống làm vài kiểu ảnh.
Định xuống ruộng ngô bẻ vài bắp về luộc, nhưng không kịp sợ về muộn trời cũng khá nhá nhem tối không rõ mặt người nữa rồi nên cũng không thấy bắp ngô nào ngon mà bẻ, thôi tính cuối tuần rủ vợ tới đây chơi và mua ngô của người nông dân, và định rảo bước về xe thì chợt 1 cơn gió lạnh lùa qua gáy làm mình giật mình bất giác quay lại thì...
Hỡi ôi cánh đồng ngô hóa ra lại có những ngôi mộ hoang lạnh lùng xen kẽ cách mình mấy bước chân thật rùng rợn, cố gắng trấn tĩnh nhìn quanh xem có ai đó cũng đồng hành ko. Than ôi! may quá từ xa cũng có 1 ánh đèn yếu ớt đang tiến về phía mình, cảm thấy đỡ phần nào, mình bước lên khỏi ruộng và tiến về phía xe mắt vẫn không rời ánh đèn kia.
Nhưng không, tại sao nó lại bất thường thế nhỉ? Nó đi rất chậm nhưng lại không song song đồng đều với khoảng cách mặt đường, lúc cao lúc thấp như đang bay thì hơn là 1 người cầm đèn tiến về phía mình.
Sự hoài nghi tăng cao độ khi 1 cơn gió rít bên tai lạnh xương sống, ngoái nhìn lại phía sau những ngôi mộ khả nghi vẫn âm u và lạnh lẽo, chợt giật nẩy mình khi ánh sáng đó ngay cạnh mình lúc nào không hay, thì ra 1 người phụ nữ đang đi làm đồng về, tay cầm đèn pin đạp xe tiến sát phía mình cười bí hiểm, mình cảm nhận thế vì lúc đó không nhìn rõ mặt rồi.
Kỳ lại ở chỗ tại sao đi làm đồng chị ta lại mặc áo trắng từ đầu tới chân và tóc xõa ra, mình cất tiếng hỏi trước:
- Ôi em tưởng chị là ma chứ?
- À, cách đây 1 tuần khi còn sống chị cũng sợ ma lắm đấy.
Mình choáng váng lăn đùng ngã ngửa.
*******
Rồi mình ú ớ đạp thật mạnh, chiếc chăn văng ra khỏi người mở mắt tỉnh dậy, trời vẫn tối, quờ quạng sờ tìm cái điện thoại đang sạc.
Haizzz mới 4 giờ sáng, một giấc mơ thật đáng sợ, đáng sợ.
NT
Anh làm khoa học, tôi là diễn viên nhà hát. Riêng điều đó đã không hợp nhau. Nhưng tuổi trẻ không chịu nghĩ chín chắn, chúng tôi cứ yêu nhau bất chấp mọi giông bão ở cả hai phía gia đình. Mẹ tôi thở dài bảo: - Thằng này khô khan, lầm lì, ra vẻ trí thức khinh người. Mày tuổi Mùi, nó tuổi Mão, tam hợp biến tam tai, rồi khổ một đời con ạ. Chị gái anh ấy lại bĩu dài môi nhận xét tôi: - Toe toét suốt ngày, loại xướng ca vô loại ấy mà...
Khi cậu bé lớn dần lên, người mẹ tảo tần lại tranh thủ những ngày nghỉ cuối tuần, đến những vùng đầm hồ ven đô bắt cá về cho con ăn cho đủ chất. Cá rất tươi, canh cá cũng rất ngon. Khi các con ăn thịt cá, mẹ lại ngồi một bên nhằn đầu cá. Lấy lưỡi mà liếm những mảnh thịt sót lại trên đầu cá. Cậu bé xót xa, liền gắp miếng cá trong bát mình sang bát mẹ, Mẹ không ăn, lại dùng đũa gắp trả miếng cá về bát cậu bé. Mẹ bảo: Con trai, con ăn đi, mẹ không thích ăn cá! Mẹ nói câu nói dối thứ hai.
Sau cơn sốc, ông nhớ lại lời hứa với con mình:”cho dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, cha sẽ luôn ở bên con!” Và nước mắt ông lại trào ra. Bây giờ nhìn vào đống đổ nát trước đây là trường học thì không còn hi vọng, nhưng trong đầu ông lại không thể xoá đi lời hứa với con, và ông đã hành động theo những gì mà trái tim ông mách bảo.