MẸ!
- Trả bố đây, trả bố tiền đây.
- Giờ mẹ không đủ tiền để mai được không?
- Ứ ừ! trả đây bắt đền mẹ đấy ai bảo mẹ hứa rồi, hứa thì phải làm chứ? Mua báo trả con đây.
Nước mắt lã chã gào khóc đòi mẹ đưa tiền để chiều đặt báo. Lúc này đây hình dung lại mà còn rùng mình vì ngày đó sao mình lại vô tâm đến vậy, gào khóc và gào khóc bất chấp khuôn mặt mẹ đang lo lắng phiền muộn, đôi mắt mẹ rơm rớm nước mắt. Thế rồi mẹ phải chạy đi đâu đó mượn tiền...
Những năm 90 thế kỷ trước, mình khi ấy cậu bé 10 tuổi, kéo áo mẹ kéo quần mẹ mà gào lên đòi mẹ trả khoảng hơn 10 nghìn đồng cho vụ đặt một quý báo “thiếu niên nhi đồng". Chỉ vì nhớ đến lời hứa của mẹ, nếu mình là học sinh khá mẹ sẽ mua cho 1 quý báo nhi đồng, mình đã phải cố gắng rất nhiều để đạt được nó. Khi ấy mình còn quá nhỏ để hiểu rằng mẹ buôn bán nhỏ vất vả còn bố quản lý đội thợ xây dân dụng cho các gia đình nghèo, tiền chẳng đủ tiêu. Anh Tuấn và mình thường phải lẽo đẽo theo bố đi ăn cơm mời vì người ta muốn giảm tiền trả công. Vì vậy, gia đình nghèo mãi về sau đến năm lớp 8, 9 buôn bán mới bắt đầu dư dả.
Vốn là cậu học sinh yếu kém, nhưng có lẽ mẹ là người động viên và thúc đẩy để mình ham học nhất. Thời đó, mẹ học hết cấp 3 nhưng vì cs khó khăn nên không học lên đại học. Vì vậy, mẹ đặt nhiều ước mơ về việc học cho 3 chị em mình
- Thơm này, em nó làm dc toán lớp 6 rồi đấy, đã biết thập phân rồi này.
Một câu nói đơn giản vậy thôi mà mẹ làm cho mình cả buổi tối thắp đèn đọc hết bộ sách lớp 6 để hôm sau khoe với chị Thơm những kiến thức trong tập sách đó.
Còn nhớ năm đó học lớp 8, một hôm ngồi ở đầu hè bậc thềm xi măng, sân nền gạch đỏ, bố trồng mấy chậu cây xi cảnh, mẹ đang bắt chấy cho chị Thơm thì mình nhận dc 1 lá thư của bác Hiền bưu tá gửi qua nhà, mình ê a đọc thư của bạn mới quen gửi rồi mẹ bảo đọc cả lá thư mình viết cho bạn ấy:
- Đấy cái Thơm, em nó viết thư hay lắm, nếu viết nhật ký thì sẽ rất tốt.
Đó là lá thư mình làm quen với 1 bạn gái ở thị xã Bỉm Sơn đầu tiên trong đời thông qua tập báo Thiếu niên Nhi Đồng, bạn gái đó có tên là Minh Châu, chính vì vậy con gái sau này mình đặt tên là Minh Châu. Chỉ vì 1 câu nói đó của mẹ thì ngay tối hôm đó và về sau đến tận hết đại học mình luôn luôn viết nhật ký mỗi đêm, nên rèn luyện dc tính logic trong văn, và đọc sách báo như trâu. Vì vậy, bạn bè vẫn bảo mình là “mọt sách”.
Có lẽ hơn ai hết mẹ là người ảnh hưởng đến tính cách của mình quá rõ nét, mọi hoạt động cử chỉ và suy nghĩ đều ảnh hưởng của mẹ, mẹ quan tâm sức khoẻ, mẹ nhắc nhở học hành, mẹ gửi tiền khi đi học đại học và luôn nhắc mình cầm thêm, những năm đầu đại học mỗi lần về quê mình luôn tự hứa chỉ lấy 300 nghìn một tháng của mẹ rồi lại lên đường, mình hay khóc thầm những lần đầu xa nhà vì nhớ mẹ, nhớ nhà.
Đó là năm đầu tiên đại học, 1 lần về nhà chơi hôm ấy mẹ đã khóc, mẹ bảo sao gầy thế, mà mình gầy thật có lẽ đó là lần đầu tiên mẹ khóc vì mình và mẹ khóc khi mình thấy hạnh phúc.
- Mẹ đã cấm con đi làm thêm cơ mà, ai cho đi làm, bố mẹ đâu có thiếu tiền sao con không nghe lời, cần tiền thì bảo rồi tập trung vào học hành, lần này cấm con đi làm đấy.
- Con thích đi làm để con mua cái khăn này cho mẹ, con đi làm cũng có gì đâu, đi làm như đi chơi chứ con cũng ko vất vả gì, con thích làm thôi chứ không phải vì thiếu tiền.
- Cái khăn này mẹ rất quý nhưng mẹ thiếu gì đâu mà con mua.
Vâng, cái khăn, có là cái khăn lần đầu tiên biết mua 1 món quà để tặng mẹ, cái dở là ngày hôm đó mình lại kể cho mẹ nghe chuyện mình đi làm thêm, đi trông xe đạp trong quán café, thế là mẹ cầm khăn xuống bếp mẹ rớm rớm nước mắt, bố thì bảo:
- Làm sao phải khóc, kệ nó cho nó đi làm cho biết quý đồng tiền.
Mình chỉ cười rồi pha ấm trà mời bố, lại nhớ đến chuyện trà, giờ mình bị nghiện trà có lẽ là tại bố vì bố cũng là người nghiện trà.
Mẹ ít đi lại, ít hưởng thụ mẹ thiệt thòi quá nhiều và hi sinh tất cả vì con cái, mẹ luôn là vậy, mẹ kiếm bao nhiêu tiền mẹ chẳng mua thứ gì cho mẹ cả, mẹ chỉ tích góp rồi lại cho con, chẳng màng vật chất, mẹ lo cho đứa này rồi lo cho đứa khác…chẳng khi nào ngừng nghĩ về con.
Ngày mình ra trường, thời gian đầu đi làm thuê cho công ty nọ công ty kia, cuộc sống cũng ổn định kiếm dc tiền gửi về cho mẹ tích luỹ hộ, mẹ mừng lắm.
Nhưng rồi đến lúc tự kinh doanh, cuộc sống vất vả thiếu thốn, mẹ là người lo lắng nhất, mẹ vẫn hay gọi điện hỏi thăm, rồi có lúc làm ăn không được vì những bước đi sai lầm, mẹ là người khóc vì mình nhiều nhất, mẹ lo cho con vất vả, rồi mẹ đánh đổi tất cả, mẹ giang tay giúp đỡ con thoát nạn thoát khó khăn.
- Để thứ 5 con về đưa mẹ đi khám nhé, mẹ không khám không được đâu, mẹ cứ coi thường sức khoẻ vậy đến lúc làm sao thì làm sao?
- Không cần đâu mẹ khoẻ mà, con bận thì thôi bố mày đưa mẹ khám ở đây cũng dc, mẹ khám ở quê cũng được mà.
Mẹ là người luôn quan tâm đến sức khoẻ của mình nhưng lại chẳng quan tâm đến sức khoẻ của mẹ bao giờ.
Hai tháng trước đưa mẹ đi khám, mẹ ngồi bên trong đợi tới lượt, góc cửa mình ngắm nhìn mẹ, mắt mẹ đã có hiện tượng sụp mí, nước da trắng hồng nay còn đâu, lòng mình quặt đau vì thời gian tại sao lại nhanh đến thế, mới ngày nào mẹ cũng tuổi 35 như mình, khi đó mẹ khoẻ mạnh bê cả bao thóc, chở hàng tạ gạo mưu sinh nuôi con, có bao giờ phải quan tâm bệnh tật gì đâu, giờ đây mẹ phải sống chung với huyết áp rồi bệnh thận. Than ôi! Biết phải làm sao bây giờ.
- Thuý ơi, hay đợt này mẹ đổi thuốc, thuốc này người ta phát cho có vẻ không hợp, thấy mệt mệt.
- Mẹ xem thuốc uống như thế nào, chắc mẹ lại ăn chay, thiếu chất thiếu máu rồi, hay thuốc đó không hợp với mẹ nữa, mẹ lên trên này đi khám để đổi thuốc cho mẹ nhé…
Khi mẹ nói vậy là thật sự mẹ rất mệt, bây giờ sức khoẻ mẹ cũng yếu đi nhiều, có mỗi con dâu là mẹ hay hỏi về thuốc thang nhất, bỏ qua cả con trai, con dâu thì cũng hay tìm hiểu rồi khuyên mẹ cái này cái khác nên mẹ tin tưởng.
- Tuần này vợ chồng có về không con?
- Dạ con đi công tác Sài Gòn không về dc mẹ ạ, để tuần sau mẹ nhé
- Ừ!
Lần khác:
- Tuần này vợ chồng có về không con?
- Con đang phải hoàn thiện phần mềm, chắc con phải tập trung làm cho xong, có gì con tranh thủ về.
- Ừ!
Lần khác nữa:
- Tuần này có về không con?
- Vâng, để chủ nhật con về ạ.
- Về chiều thứ 7, tối làm cơm tất cả chúng nó lên ăn.
- Nhưng ở nhà ồn ào con khó ngủ lắm, với lại con vẫn phải làm đêm, để trưa CN đi mẹ.
- Ừ!
Mẹ nhớ con nhớ cháu, mẹ muốn cả nhà mình về, muốn chúng nó về thật nhiều mẹ vui, mẹ luôn muốn mình về và ngủ lại ở nhà, hôm nào ở lại là cả nhà tất cả anh chị em lại nói chuyện đến đêm có lẽ chỉ vậy là mẹ khoẻ ra rồi.
Có lẽ cuộc sống luôn có quá nhiều thứ phải quan tâm bận tâm, để rồi chỉ thỉnh thoảng ăn cơm tối xong mới nhớ đến mẹ, gọi điện hỏi thăm dăm ba câu rồi tắt máy, chẳng khi nào có được 1 bó hoa tặng mẹ, thế nhưng bởi hoa không chỉ để xứng đáng dành tặng mẹ, cao hơn nữa con chẳng biết nó là thứ gì nữa, chẳng thể mô tả được, chẳng thể nói thành lời.
NT con trai của mẹ!
Nguồn ctotuannguyen.com
Chiếc xe vẫn chồm mình lao về phía trước trên con đường quanh co gập ghềnh. Trong bóng đêm đặc quánh giữa rừng núi hoang vu đến rợn người, tôi vẫn hy vọng kịp về thành phố Bắc Kạn trước 11h đêm. Quay sang nhìn vợ, người đồng hành đang lặng im không biết nói gì, vì nói gì lúc này chỉ làm cho mọi việc căng thẳng hơn
Hãy thử tưởng tượng bạn có 3 ngày nghỉ ở nhà không làm gì ngoài ăn rồi lại nằm sẽ khác như thế nào nếu 3 ngày đó bạn đi du lịch và trải nghiệm cuộc sống đó đây
Hắn và cô bạn cùng lớp cũng từ tầng 6 bước chậm rãi xuống tầng 5 rồi tầng 4, hắn đang có một âm mưu trong đầu mà không biết bắt đầu từ đâu, hắn nghĩ hắn sẽ làm một điều mà chắc chắn đứa con gái nào cũng sốc
Những cuộc sống thường nhật cứ trôi đi, thời gian như bất tận chẳng chờ đợi ai bao giờ, mới đấy mà hôm nay lại một mùa kỉ niệm ngày cưới của 2 đứa khi quyết định gắn bó với nhau 1 đời, sống với nhau chưa đủ dài nhưng đã 2 mặt con, và hàng tạ kỉ niệm thời yêu đương
Kỉ niệm ngày thứ 7, rủ cả 2 bố mẹ cùng trốn viện đi ăn ngoài. May mắn lớn nhất là mẹ luôn lạc quan, còn bố mọi thứ ổn chỉ chân có chút trục trặc.
Em là em, là thành tựu lao động của bố mẹ em. Và một quãng thời gian và không gian gần 20 năm nào đó em chẳng liên quan gì đến anh. Và thời gian và không gian qua, đặc biệt hơn, em lại ngẫu nhiên liên quan đến anh. Có một vài lý do abc xyz gì đó mà anh gặp em, bước chung con đường với em. Ai đó rất nổi tiếng đã nói, mỗi người chúng ta đều có một mục đích gì đó để xuất hiện trên thế giới này, nói theo Trend là mục đích để đến trái đất này. Mục đích của em là tìm ra người đàn ông biết mục đích của mình khi đến trái đất này.