TRẺ CON!

TRẺ CON!

- Cháu mấy tuổi rồi?
- Cháu 8 ạ!
- Cháu có đi học ở đâu không?
- Không ạ!
- Chú mua kẹo cho cháu đi!
- Chú không mua chú cho cháu tiền được không?
- Chú mua cho cháu đi, cháu không được lấy tiền!
************
Thằng bé người nhỏ thó, gầy, dáng đi siêu vẹo, tay cắp nách 1 rổ nhựa, bên trong nào kẹo cao su, vài gói tăm, cùng với một số vật dụng bật lửa, mấy gói thuốc lá, vài cái lấy ráy tai. Trên người một cái áo len xộc xệch, bọc bên trong một cái áo phông mong manh, giữa trời đông giá rét, có lẽ nó không rét bởi nó phải đi bộ, đi bộ quá nhiều, có lẽ nó nóng, nó nóng ran bởi nhiệt từ đôi chân lan ra khắp cơ thể mong manh, non nớt.

Nó, thằng bé tuổi chừng tuổi con mình, khuôn mặt gầy gò, xanh xao, không sắc thái, mời một người chú xa lạ đang rảo bước, hướng về bữa trưa đầy ắp dinh dưỡng và nóng hổi. Nó, một thằng bé không có đủ cơ hội để được học hành và cũng chẳng thể nhận thức được đứng trước nó là một “thượng đế”, để mỉm cười đon đả sao cho bán đc gói kẹo cao su hời nhất, mà chỉ nói được duy nhất một giá: "10 nghìn ạ!" Nhận đủ thế thôi và cũng chẳng cần thêm, dù đó là lợi nhuận, dù đó là cái bánh mì, một bữa sáng.
 


 

Những đứa trẻ ngây thơ, thật đáng thương khi nhận được những lời lẽ vô cảm vô tâm của những “thượng đế” hờ, chẳng buồn ngửa mặt lên cứ thế xua đuổi:

- Ông ra chỗ khác để yên tôi ăn 
- Mấy thằng này mất dạy lắm nói dối như cuội.
Gã thanh niên phàn nàn, rồi quay sang bạn gái đang vục mặt vào bát bún bò huế nóng hổi thơm phức, tiếp tục húp xùm xụp.

Liệu chăng có những bàn tay ma lực đứng sau các cháu, để các cháu phải trả lời dứt khoát: “Chú mua cho cháu đi, cháu không được lấy tiền”. Liệu có chăng những kẻ bất nhân, cướp công lao của những đứa trẻ còn chưa kịp hiểu mình là một đứa trẻ con.

Một “XH ưu việt” ư? Tại sao không bắt đầu từ những đứa bé này, những cuộc đời những số phận này? Không biết có tổ chức nào, có đoàn thể nào, có bao nhiêu làng trẻ em SOS, và rồi có chủ động tìm kiếm khuyên giải, thập chí gây sức ép để các em được đi học, nếu sự lãng phí của những công trình trăm tỷ nghìn tỷ ở đâu đó được đầu tư đúng mức, thì có khi nào cứu được hàng trăm cuộc đời, hàng nghìn số phận kia khi mà tuổi đời của chúng còn chưa bằng số ngón tay trên cơ thể mình.

"Mà tuổi đời của chúng còn chưa bằng số ngón tay trên cơ thể mình!"

Nếu không, đây chính là khởi đầu của những hiểm họa xã hội, không phải tất cả nhưng đó là một trong những nguồn cơn
 


 

SỰ XÔ ĐẨY!

Ngồi ăn ở ngã tư Tràng Thi – Quang Trung, mình thấy có quá nhiều số phận hàng ngày, hàng giờ, chân sáo lướt qua từng khách ngồi vỉa hè, với đa số những cái lắc đầu chẳng buồn ngửa cổ nhìn vào tâm hồn trẻ thơ!

Than ôi!

Mình vẫn dạy con nếu không chịu học bố sẽ cho đi bán kẹo cao su! Là thế này đây

Nguyễn Tuân - 2014