CON GÁI! - "cục cứt thối"

CON GÁI! - "cục cứt thối"

Khi cả thế giới đang ngủ, 1h đêm bố và bà ngoại đứng hành lang sốt ruột nghe mẹ gào hét từng cơn rặn đẻ…bệnh viện Bưu Điện HN nơi con chào đời.
Bảy năm trôi đi ngần ấy năm tháng thăng trầm cùng cuộc sống với cha mẹ, những gì con được hưởng luôn là tốt đẹp nhất bởi tờ giấy trắng bố chỉ muốn vẽ lên những điều tuyệt nhất thế gian mà bố có thể làm, con biết không con là lẽ sống niềm tin và hy vọng. Con là đứa trẻ chậm biết đi nhất mà bố từng biết, 18 tháng tuổi con ngồi mà còn tự ngã ngửa ra sau, con tập đi từ bước bất cân bằng con lại ngã, bố và mẹ kiên trì, rồi tháng thứ 19 con bắt đầu tự bước đi.
Nhưng bù lại 13 tháng tuổi con nói từng từ nhưng rất rõ ràng, 3 tuổi con đòi bố đọc sách, 4 tuổi con biết chữ cái và 5 tuổi tự đọc sách Doremon, cả tập truyện đã thuộc về con, con đọc và nhớ từng chuyện kể cho bố mẹ nghe trong bữa cơm hàng ngày ồn ào với mớ câu chuyện chẳng đầu chẳng cuối. Những clip, album ảnh ngộ nghĩnh cùng năm tháng đầy ắp máy tính cha, mẹ vô tình xem lại nước mắt rơi, bố mỉm cười “Bí bi”, “cục cứt thối của bố”.
Con! Con chưa hòa đồng và mạnh dạn trong sinh hoạt tập thể và hãy thay đổi để hoàn thiện bản thân với một tương lai tươi sáng.
7 tuổi con gái đã lớn rồi lần đầu tiên xa bố mẹ về quê, đã 10 ngày căn nhà vắng bóng con, đèn bàn không được bật, góc học tập tĩnh lặng, tiếng giục ăn giục tắm không còn, mẹ thì ra vào nhắc con làm bố sốt ruột muốn đón con lên ngay.

Bố thì chẳng nhớ đâu chỉ thỉnh thoảng ngồi làm việc mở ảnh con xem, về đến nhà tưởng tượng con đang trong phòng ngồi đọc sách, tắm cho em Bíp nghĩ con vừa tắm mới đây, xuống sân chơi chắc con vừa chạy loanh qoanh đâu đó, sáng tỉnh giấc tưởng con đang nằm dài trên đệm… thế thôi mới có 10 ngày thì xá chi.