“Tìng tíng ting…xin mời hành khách cuối cùng trên chuyến bay VN276 Hà Nội đi Đã Nẵng nhanh chóng ra cửa bay số 9 để chuẩn bị khởi hành….”
Sắp đến giờ lên máy bay mà hắn vẫn cúi gằm vào điện thoại tay bấm bấm vuốt vuốt, vẫn là việc Công ty. Vợ hắn nhìn tín hiệu nhấp nháy trên bảng điện tử báo giờ bay, sốt ruột:
- Cả năm em mong dài cổ chờ mấy ngày nghỉ này, anh tắt điện thoại đi, trễ giờ máy bay đó!
Hắn cố chát skype với các đồng nghiệp một lèo, dặn dò, khích lệ, gởi gắm cho cấp dưới rồi tắt màn hình điện thoại.
Lúc vừa đặt đít ngồi vào ghế trên máy bay, vợ hắn liền móc điện thoại của mình ra từ cái túi xách tay và tước cái luôn điện thoại trong tay hắn. Nàng dứt khoát:
- Suốt thời gian nghỉ, không cái điện thoại nào được mở nghe chưa!
Nói xong, nàng lần lượt ấn nút tắt và vứt hai cái di động nằm bất động trong cái túi xách tay của nàng rồi kéo khóa vô vỗ.
Mấy ngày đầu, hắn gạt phắt mọi việc, dành trọn thời gian cùng vợ thăm thú, chiêm ngưỡng cái hay, cái đẹp của hang động, của bãi biển, của mây trời và ăn uống thỏa thích. Hắn và vợ còn hăm hở khai thác cái cảm giác cùng nhau tận hưởng sự màu mỡ của vùng đất đã khai hoang và không khỏi ngỡ ngàng bởi sự phì nhiêu của nó. Hắn thấy mình tràn trề sức lực. Còn vợ hắn hơn hớn trẻ trung. Hắn rút tỉa được một chân lý, rằng: Hạnh phúc với bất cứ ai là được cùng nhau khám phá, cùng nhau tận hưởng, hạnh phúc đáng để quên mọi thứ, kể cả cái di động, vật gần như là bất ly thân với hắn.
Tuy vậy, hạnh phúc cũng chỉ là cảm giác mà đã là cảm giác thì lúc nóng, lúc lạnh, lúc có, lúc không và khó níu kéo, khó nắm bắt. Còn công việc và sự nghiệp là thứ lù lù trước mắt mà phải trần khó khăn lắm mới có được. Với một đấng mày râu đang làm sếp ở một công ty có lợi có lộc như hắn, thì “cái ghế” là thứ “bàn tọa” vừa êm ái vừa long chong và xem ra cũng chẳng vững vàng gì. Chỉ cần nấn ná ham vui với vợ vài ngày e rằng công ty bị đảo lộn mọi thứ loạn loạn thật ngay.
Mà dạo này, dù đang cùng vợ thưởng thức hải sản bên bờ biển rì rào song vỗ, đầu óc hắn vẫn không bứt ra được bộ mặt soi mói của gã trưởng phòng khách hàng - hình như hắn được lòng nhiều người, đặc biệt là ả kế toán. Đành rằng, trai chưa vợ gái chưa chồng, nhưng dường như sự thân mật ấy đã vượt xa cái tình cảm thông thường. Biết đâu… trong lúc sếp đi vắng, chúng hè nhau làm một cuộc cách mạng…nhân sự. Càng nghĩ, càng mường tượng, hắn không còn bụng dạ nào ăn uống và vui thú với vợ nữa, dù trông nàng thật nõn nà.
Lén nàng, hắn mở cái di động. Và sốt ruột lươt email, skype rồi facebook, đợi chờ ko thấy tín hiệu gì cả...
Hết ngày thứ nhất, bước sang ngày thứ hai, cái di động vẫn bất động. Hắn thử kiểm tra chất lượng sử dụng của cái mạng thuê bao bằng cách vờ gọi hỏi thăm thằng bạn thân trong lúc vợ đang tắm và không hề gặp một trục trặc nào.
Vậy thì…cái sự trục trặc chỉ có thể từ phía công ty, nơi hắn chờ những cuộc gọi, chờ nhận được tin nhắn skype, chờ nghe báo cáo hay xin ý kiến…Mà nghĩ giờ gọi về, thì ê mặt, bởi hắn đang trong kỳ nghỉ.
Bước sáng ngày thứ ba, không còn kiên nhẫn được nữa, hắn tức tốc quay về, trước sự ngạc nhiên và ấm ức của vợ.
Hấp cái là đến Công ty, hắn thấy tòa nhà công sở vẫn còn nguyên trên mặt đất. Hoa kiểng vẫn tươi vẫn nở, ông bảo vệ mặt vẫn hớn hở hỏi chào. Công việc vẫn chạy đều đều như lúc hắn đang tọa trên cái ghế quen thuộc của mình. Gã mặt sắt trưởng phòng khách hàng vẫn ôm cái điện thoại cúi cúi gật gật vâng vâng. bọn nhân viên vui vẻ như chưa từng vắng sếp. Ả kế toán vẫn xinh đẹp. Thu chi vẫn rạch ròi…
Chỉ có một việc không bình thường là hôm sau bay về nhà vợ hắn đã đơn phương làm đơn ly dị.
-NT-